Tả về một người bạn thân nhất

Đề bài: Hãy tả về một người bạn thân nhất của em

Tôi – một con bé nhà quê chính hiệu mùa nào cũng được bố mẹ bạn cho một ân sủng là ra ông bà ở thành phố chơi. Ở đó, tôi quen một người bạn đặc biệt.

An – đứa bạn của tôi là dân gắn mác thành phố nghiêm chỉnh. Nó với tôi thật khác nhau một trời một vực. Nó cao, tôi thấp Nó có nước da trắng sứ như một con thạch sùng rơi vào thùng bột còn tôi thì đen nhẻm. Nó hiền lành thậm chí có phần nhút nhát còn tôi quậy táo bạo. Nhưng điều đặc biệt là nó là con trai còn tôi lại là con gái. Hệt như trong truyện cổ tích tôi quen An khi ngắm sao trên sân thượng và bị tiếng đàn piano của An thu hút. Qua khung cửa sổ tôi ấn tượng với mái tóc đầu đinh dựng ngược của nó mà tôi hay đùa là đầu chôm chôm đưa theo từng ngón tay đang miên man theo phím đàn. Nó khựng lại như có cảm giác ai đang theo dõi, rồi ngước mắt nhìn tôi. Đôi mắt to tròn, đen lay láy với đuôi mắt dài làm cho cái nhìn càng thân thiện mỗi khi nó cười. Nó hơi bất ngờ đôi mắt bối rối thoàng qua trên gương mặt.

Tả về người bạn thân nhất
Tả về người bạn thân nhất

Những ngày sau tôi hay trèo tường sang nhà An chơi. Ban ngày nó không được ra khỏi nhà vì bố mẹ nó không cho vì sợ nắng. Nói nói thế. Tôi cười nói sao không trèo tường mà ra. Nó lắc đầu rồi cười theo. Thế thì An là một đứa ngon ngoãn vâng lời hơn tôi nhiều. Con trai lớn rồi mà đi ra đường cũng phải đợi mẹ nhắc đội mũ. An học lớp 8, tôi học lớp 6 mà chỉ cao hơn tôi một cái đầu. Nhưng An ốm yếu hiền lành tôi xưng bạn tuốt.

Nó dẫn tôi vào phòng. Căn phòng treo kín những bức tranh nó vẽ. An vẽ thật đẹp bàn tay nó trắng trẻo mà thon thả và có những 10 cái hoa tay không một vết trầy xước bụi bặm như tay của một nghệ sĩ. Tôi bảo “ Tay vậy đúng là con nhà giàu” An cười nụ cười chan hòa muôn thuở của hai đứa. An nói An học được. Vậy tức là học giỏi An lại khiêm tốn.

An làm cái gì cũng giỏi. An vẽ giỏi, đàn hay, chơi đá bóng cũng cừ chỉ tội người gầy quá trông nó lêu khêu như một cây nứa. Và còn một điểm nữa nó không biết nhiều lắm về cuộc sống ngoài đời như tô, tuy học giỏi hơn tôi nhiều. Có lẽ vì nó là người thành phố. Hôm trước nó còn hỏi tôi cây lúa trồng ơ dưới nước hay ở trên đất thường. Tôi cười ngặt nghẽo. Nó còn nói tôi ăn cỏ trên đồng thường ngày người ở quê cũng vậy. Nó tin răm rắm. An thật thật thà quá cỡ.

Những buổi sáng tôi dạy nó vẽ, những buổi chiểu nó chỉ tôi đánh đàn. Rồi những chiều mưa, tôi đán bạo kéo nó ra tắm nhặt sấu Hà Nội rơi …. Tất cả như một cuốn phim ngắn. Hết hè tôi lại quay về nó khóc như một đứa con gái.

Từng mùa hè trôi qua, thời gian cuốn đi từng kỷ niệm , từng tiếng cười của chúng tôi. Chúng tôi ngày một lớn, mỗi người đều theo đuổi một ước mơ riêng cho mình những khoảnh khắc đó sẽ độc chiếm một phần quan trọng trong tim hai đứa.

Bài làm 2:

Bạn thân sẽ luôn luôn bên nhau
Hãy tả về một người bạn thân nhất

Nhi ơi, mình có quà cho bạn đây!

Nghe going nói quen thuộc của Thơm tôi  tung chăn vùng dậy chạy ra cửa. Cánh cửa mở toang. Mùi ổi thơm ùa vào. Thơm đứng đó tay dấu sau lưng tinh nghịch nhìn tôi.

Bao giờ cũng vậy cứ mỗi lần sang chơi. Thơm lại có một cái gì đó cho tôi.Khi thì một chiếc kẹo vừng, khai lại một chú hề xinh xinh, khi thì một cụm hoa dại được kết thật khéo. Tối nhoài người ra phía sau toan giành lấy quả ổi từ tay thơm, nó đã nhanh nhẹn luồn qua tay tôi nhanh như một con sóc. Thơm bằng tuổi tôi nhưng lại thấp và gầy hơn tôi nhiều. Ngày mới lên thành phố cả lớp tôi được một phen xì xồ về con bé nhà quê đen nhẻm và gầy đét. Tôi lân la đến làm quen với ban đầu cũng vì to mò về con người nhà quê ấy như thế nào. Thế rồi cũng không biết từ đâu tình bạn của tôi và Thơm ngày càng một lớn lên.

Nếu chỉ nhìn gương mặt, không ai nghĩ thơm gầy như thế. Khuôn mặt cứ tròn đầy với hai má bầu bầu trông đến thích mắt. Ra thành phố đã lâu nhưng Thơm chảng trắng hơn được là bao . Nhưng có lẽ như vậy mà tôi cảm thấy nó duyên duyên, mặn mà. Mà cũng thật lạ ngày nắng cũng như ngày mưa Thơm không bao giờ đội mũ. Có ai hỏi Thơm lại bảo quen rồi, đội mũ cứ thấy vướng vướng làm sao. Đôi mắt thơm lại rực lên lấp lánh những ánh nhìn tinh nghịch. Cũng như giờ đây Thơm đang chơ trò quả ổi, nó cười giòn tan. Mái tóc dài ngang lưng và chấm đuôi vàng cháy thoang thoảng vị nắng xổ tung. Vậy đấy chẳng bao giờ tôi thấy Thơn làm đẹp cho mái tóc của mình bằng những chiếc nơ, đủ màu.

Thơm sống rất giản dị.Giản dị ngay cả trong cách ăn mặc và lời ăn tiếng nói. Thơm không kể về mẹ mà hay kể về ba mình. Ba thơm mất trong một chuyến đi biển. Mẹ Thơm đi bước nữa Thơm sống cùng chú ruột. Dù chẳng khá giả là bao nhưng Thơm vẫn tự nhiên như thế, lớn lên như loài cây hương đồng gió nội. Thơm học rất giỏi rất giỏi và thông minh nên được rất nhiều bạn bè quý mến. Trội hơn cả là môn Văn, mỗi lần trả bài thầy cô lại đọc to bài của Thơm lên cho cả lớp làm mẫu. Người học giỏi văn sống theo chiều sâu quả không sai, thơm rất nhạy cảm. Trong lớp có ai có chuyện buồn là Thơm phát hiện ra ngay lại gần an ủi. Ngày mới vào lớp ai cũng chê thơm quê màu xấu xí nhưng bây giờ ai cũng quý mến Thơm.

Em yêu mến Thơm vì tất cả những nét bình dị mà đáng yêu ấy của bạn. Nhiều lúc em chợt nghĩ: ai đó đặt cho Thơm một cái tên quả không sai – Cái tên thật chân chất cũng thơm Thảo như con người của Thơm vậy.

Bài văn tả về người bạn thân nhất sẽ giúp các em học tốt hơn!

Xem thêm:

Sách học tiếng Hàn cơ bản

Sách học tiếng Nhật

Sách học tiếng Nhật cơ bản